Viec Lam Thuc Tap - Viec Lam Sinh Vien - Viec Lam Ban Thoi Gian Online - Viec Lam - Internships
Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.


Viec Lam Thuc Tap - Viec Lam Sinh Vien - Viec Lam Ban Thoi Gian Online - Viec Lam - Internships
 
HomeSearchLatest imagesRegisterLog inChoi Game Online
Search
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search

Share
 

  Những kinh nghiệm đau thương khi đi thực tập

View previous topic View next topic Go down 
AuthorMessage
weo

weo

Tổng số bài gửi : 2406
Points : 29625
Join date : 2011-12-28
Age : 30
Đến từ : kiên giang

 Những kinh nghiệm đau thương khi đi thực tập Empty
PostSubject: Những kinh nghiệm đau thương khi đi thực tập    Những kinh nghiệm đau thương khi đi thực tập EmptySat Dec 31, 2011 2:56 pm

Loading
Các điểm mấu chốt để thành công:

Mục tiêu của chính bạn là gì?

Câu hỏi này nói thật, nếu là mình lúc trước thì sẽ nghe rất ư là nhàm và chán. Bạn đi đến bất kỳ hội thảo về hướng nghiệp hay tuyển dụng nào chắc chắn sẽ nghe được câu này, ngay cả trong hội thảo vừa rồi ở cs Cao Thắng mình tham dự, “cô gì ấy” (ko biết tên T_T) của ngân hàng MarineBank cũng có nhắc đến. Và khi ngay cả mình nói lại câu nói này chắc hẳn bạn sẽ bịt tai lại và… hét “Biết rồi, khổ lắm, nói mãi !!!”.

Nhưng bạn ơi, đây chính là kinh nghiệm đầu tiên và cũng là đau thương nhất của mình, ko dư thừa đâu bạn ạ. Bạn hãy tưởng tượng, mình đi ra khơi mà cứ phó mặc cho số phận đến đâu thì đến thì lỡ khi bạn vô phải 1 đảo hoang thì sao? Làm Robinson à? Hay xui rủi, vô phước vào phải đảo có bộ lạc ăn thịt người thì sao ^^?...

Ok, đùa tí thôi, quay trở lại vấn đề, bạn mà không có mục đích chính thì cuộc đời của bạn chẳng khác gì đang đi 1 vòng tròn luẩn quẩn vậy, và chắc chắn rằng khả năng làm giàu hay thành công của chính mình sẽ rất rất rất rất rất rất rất rất rất nhỏ >_<. Bạn biết không, thật sự đáng buồn vì đa số sinh viên Việt Nam đều thật sự không biết được mục tiêu nghề nghiệp của chính mình (mình không phán bừa đâu, bạn hãy vào trang web Default Parallels Plesk Panel Page thì rõ “Thiếu kiến thức, yếu kỹ năng, mơ hồ về mục tiêu nghề nghiệp... đã khiến không ít bạn trẻ mất điểm trước các nhà tuyển dụng”)- Chắc hẳn các bạn sẽ tự hỏi: Vì đâu nên nỗi này? Và liệu chính mình sau này có phải chịu số phận này hay không? Chính xác hơn, mình muốn nhấn mạnh đến “Sinh viên Hoa Sen ơi, các bạn thật sự muốn cái gì ?”.

Mình xin kể một câu chuyện đau thương T_T của chính mình: lúc mình xin đi tài liệu tại *** để làm đề án quy trình nhân sự, mình đã có một cuộc nói chuyện riêng (nhưng thực chất là đang phỏng vấn ngầm mình đấy các bạn ạ >_<) với giám đốc Công nghệ thông tin của công ty này (vốn có quan hệ “xa xa” với gia đình mình ^^). Chú ấy hỏi “cháu cần cái gì?” Mình trả lời là “trường giao cho cháu đề tài về quy trình nhân sự tại công ty, vì thế cháu muốn xin tài liệu về công ty chú và cháu cũng xin được phỏng vấn chú vài câu hỏi để cháu có thể làm bài”.

Chú ấy hỏi “vậy cháu cần tài liệu gì?” – Đây chính là điểm chết người của mình, các bạn ạ T_T. Tại vì trên mail lớp mình có đề cương về quy trình nhân sự bao gồm từ khâu tuyển dụng cho đến khâu sa thải, bao kèm luôn các biểu mẫu trong đó, dày khoảng gần…chục trang do thầy Phú gửi, và mình đã… đưa cho chú ấy thay cho câu trả lời (vì mình nghĩ trong đó có tài liệu và biểu mẫu mà chú ấy cần). Nhưng sau khi đưa xong, chú ấy xem một hồi rồi bảo “nếu chú là nhà tuyển dụng thì cháu RỚT LÀ CÁI CHẮC”. Vì sao T_T? Bạn thử đoán xem?

Lý do đây, thử nghĩ xem, nếu nghĩ không ra thì quét khối dòng tiếp theo sẽ thấy ^^ Này nhé, Khi bạn đi phỏng vấn hay đi xin tài liệu để làm bài, khi được yêu cầu đưa tài liệu thì bạn phải đưa đúng cái họ cần, họ không có thì giờ rảnh rỗi và dư hơi đâu mà ngồi đọc gần chục trang tài liệu để tìm ra cái họ muốn. Bên cạnh đó, chú ấy còn hỏi “Quy trình nhân sự là sao?” “Ơ…thì…nó là những sơ đồ và giải thích nằm trong đống giấy này nè chú ^^”. Và thế là… mình lại “rớt thêm một lần nữa”, vì ngoài lý do ở trên ra còn có lý do là bộc lộ điểm yếu kém trong học tập của chính mình…. Do đó, nếu như bạn đang chuẩn bị xin việc hay xin tài liệu của một công ty thì phải chuẩn bị sẵn sàng các câu hỏi dạng này nhé (đại loại các quy trình về Marketing, về tâm lý khách hàng, v.v…bạn còn nhớ chứ ? ^^).

Chú ấy còn hỏi mình (sau khi mình đã đưa xong tài liệu) “thế cháu muốn cái gì?” (chú ấy đã lặp lại câu hỏi 2 lần rồi), mình trả lời “dạ cháu cần các biểu mẫu như tài liệu đã mô tả và cách thức làm việc cuả công ty xem có tương quan gì giống so với quy trình ko để cháu còn rút ra nhận xét làm bài ạ”. “Vậy cháu tính vô công ty làm gì?”, “ dạ cháu…..”. “Làm gì nhỉ?” – Mình tự hỏi – “Mục đích thật sự của mình là gì? Vô công ty, đứng đó ngó thiên hạ làm để mà viết à? Mà ai cho mình ngó cơ chứ. Hay là chạy lại phỏng vấn từng người? Mà cũng chẳng có ai rảnh rỗi để cho mình hỏi cả, với lại họ sẽ nói rất là hạn chế (tất nhiên, bí mật công ty ai mà dám nói, phải ko bạn ?), hay là xin tài liệu về làm? Nếu vậy thì mình sẽ chỉ được mấy tài liệu thường thôi, những tài liệu chính yếu nhất cho bài đề án này thuộc dạng “tối mật”, ai mà dám cho? Làm sao đây?”. Nếu là bạn, bạn sẽ trả lời chú ấy cái gì đây T_T? Mình thật sự không nghĩ ra được câu trả lời thoả đáng lúc đó…hic, “rớt thêm lần ba” nữa các bạn ạ T_T, hic…

Không mục đích rõ ràng, kiến thức hổng quá nhiều, tài ứng biến quá kém cỏi,…mình lúc đó thật sự đúng là đại diện cho một bộ phận thế hệ sinh viên như rất nhiều nhà tuyển dụng phê phán như trong dinhvisinhvien đã nói >.<.

Đây là điều đầu tiên, tiên quyết và quan trọng nhất của đời người, vì thế mình xin được phép đào sâu thêm về vấn đề này. Xin bạn hãy trả lời mình: Bạn vì sao lại chọn ngành hiện tại mà bạn đang học? Vì đó là ý của gia đình, ý của bè bạn, hay một lý do nào khác? Đó có thật sự là điều mà bạn muốn hay không thôi? Bạn có biết mình đã phải tốn một thời gian khá dài chỉ để nhận ra rằng mình thực sự yêu thích ngành hiện tại của mình (Nhân sự) không?

Ngay từ hồi cấp 1, mình đã suy nghĩ một cách trẻ con “sau này mình sẽ làm gì?” – “Superman hay Siêu nhân đây ta ^^?” (các bạn thông cảm, cấp 1 mà, dễ bị ảnh hưởng lắm). Lên cấp 2, mình suy nghĩ chính chắn hơn 1 tí “sau này mình sẽ làm gì?”, thú thật lúc đó mình rất thích làm….ca sĩ ^^, mặc dù hát rất dở và cũng rất xấu, lý do mình thích là vì ca sĩ thì được nhiều tiền, được nổi tiếng.

Nhưng bây giờ mình ngẫm nghĩ lại, trong hàng trăm ngàn con người thì may mắn lắm mới có được một người có chất giọng thiên phú hay ngoại hình đẹp để được làm ca sĩ hay người mẫu. Vì thế, nhìn thấy cả hàng ngàn bạn trẻ đứng chen chúc nhau vì cuộc thi Vietnam Idol để mong muốn được mộng đổi đời, mình thấy thật…xót xa… Rồi lên cấp 3, tư tưởng được nâng lên “một tầm cao mới” – “Tương của mình sẽ làm gì đây?”. Và thế là, bạn biết ko, mình bắt đầu tìm kiếm cho chính tương lai thật sự là mình thích gì?

Hồi đó nói thật, mình còn “nai tơ quá”, thấy người ta phát tờ bướm quảng cáo tuyển chọn tư vấn viên, ngày làm 2 – 3 tiếng, lương trên 3 triệu/tháng (cách đây hơn 6 năm thì đó cũng là một số tiền kha khá đấy các bạn ạ). Thấy ham quá, vì vừa nhẹ nhàng (tư vấn thôi mà), lương cao nữa chứ, mình bèn mon men vô làm thử, và đó cũg chính làm “mùi đời” đầu tiên mà mình được nếm trải T_T. “Tư vấn viên” là gì thế nhỉ? Mình cứ hình dung ra trong đầu giống như là các chuyên gia mặc đồ lịch sự ngồi trong công ty hoặc là đến tư vấn cho các khách hàng.

Nhưng sự thật thì sao? Tiếp thị các bạn ạ T_T. Làm công theo sản phẩm mình bán được, làm ít thì khỏi có cái mà ăn >_<. Buổi trưa nắng gắt cũng phải ráng đội nón xách chiếc xe đạp cà tàng đi “tư vấn”. Hic, vậy mà lúc tuyển dụng vô, công ty nó hứa hẹn nghe “kêu” lắm cơ, nói là giới thiệu cùng lúc bao nhiêu người, rồi kêu họ giới thiệu tiếp bao nhiêu người nữa,v.v… là mình sẽ được lên thành manager. Hóa ra sau này mới biết đó là công ty thuộc dạng bán hàng đa cấp >.<. Mệt quá, làm không nổi, nghỉ thôi. Khổ nỗi, mới lớp 11 thì có công ty nào dám nhận, hic. Thế là lớp 11 trôi qua đi, lớp 12 cũng qua đi nốt, rồi điều gì đến cũng phải đến “Thi Đại Học”.

Thấy mợ rồi, mình thi vào cái ngành gì đây? Hic, lúc đó mình thật sự lúng túng, vì mình không thích cái gì cả. Gia đình mình thấy mình vẽ rất đẹp (tự sướng tí ^^) nên khuyên vô kiến trúc. Nhưng mình nói thật, mình chỉ thích vẽ tự do phóng khoáng, không thích bị gò bó theo đúng tỉ lệ này nọ như trong kiến trúc nên….ko thi. Lúc đó, ngành kinh tế hot lắm mọi người ạ, mấy đứa bạn mình cứ cắm đầu vô trường kinh tế, đa số là vô ngành “Quản trị kinh doanh” là nhiều. Mình hỏi tại sao? Nó trả lời “thằng ngốc, bây giờ ngành này rất hot là kiếm ra tiền nhiều lắm đấy, có ngu mới ko thi vô”. “Uh, đúng là ngành này bây giờ hot thật, đang kiếm tiền nhiều lắm đây, thi vô thôi”. Thế nhưng, khi về thì lại bị các cô chú mình la lên “sao ngu thế, thi vô ngành này?”.

Mình trả lời “dạ nó đang hot mà >_
Hic, có thể lời cô mình hơi cay nghiệt một tí, nhưng quả thật là cũng chỉ muốn tốt cho mình thôi. Ngẫm nghĩ lại lời cô nói thì cũng thấy đúng (xin lỗi các bạn học ngành Quản trị kinh doanh nha, mình ko có ý gì đâu >_<), quả thật trong các ngành nghề thì ko có nghề gì dễ kiếm việc hơn như là kế toán, chỗ nào cũng cần.

Nhưng quả thật, mình ghét toán kinh khủng (mặc dù trong tất cả các môn cấp 3 thì mình lại giỏi toán nhất ^^), mình sợ nhất là lúc “có lúc bị cắn rứt lương tâm” lắm vì ko biết ghi số liệu thế nào cho “vừa lòng sếp”, hay cảnh tượng “trong khi các nhân viên khác về hết thì mình lại phải “vật lộn” với mớ báo cáo, thuế này nọ, rồi khi nhân viên thuế đến thì phải cuống cuồng lên lo chỉnh sửa này nọ,… Do đó, nếu như là các bạn gái nào đang học ngành kế toán thì hãy mau mau kiếm tấm chồng trước khi đi làm nhá, vì đa số những cô gái mà mình gặp làm trong ngành kế toán thì đều…. hơi bị lớn tuổi (so với tuổi thực của họ), hay cau có nhăn nhó,… Các bạn cứ trông mấy nhân viên kế tóan trường mình thì sẽ rõ ^^, do đó, cũng phải thông cảm cho họ, vì đó là đặc trưng của ngành kế toán mà, có thể nói là stress rất là nặng đấy !!!

Quay trở lại việc của mình, mình ghét công việc kế toán, ko thích kiến trúc, mà quản trị kinh doanh thì lại bị phản đối. Nản, bực mình quá, vơ đại tờ báo thì thấy nghe nói là ngành lâm nghiệp đang thiếu nhân sự trầm trọng, ra cũng dễ kiếm việc nữa. Thật sự lúc đó là mình vừa cãi nhau với gia đình xong, tâm trí lú lẫn quá nên đành đăng ký đại vô ngành “Chế biến lâm sản” ở Nông Lâm thuộc khối A. Còn ở Cao Đẳng thì đăng ký vô Hoa Sen. Đến lúc cuối cùng, mình “lén” đăng ký thêm khối D (dù mình rất ẹ AV) vào trường HUFLIT ngành “Quản trị kinh doanh quốc tế” (vì nghe cái mác “quốc tế” nên… khoái khoái ^^).

Cuối cùng trời thương, đậu cả 3. Nhưng vấn đề là chọn trường nào để học đây >.<. Học ở Nông Lâm bằng nghĩa với việc giống như đi “tu” từ sáng đến tận chiều tối mới về, đường xa, mệt mỏi, mà mình cũng không học thêm được bất cứ thứ gì, mà các cô mình cũng la là “học gì ko học, tự nhiên chọn nghề rừng rú, mốt lên rừng mà sống đi”, bên cạnh đó, ông mình lo lắng về xe cộ ban đêm nên phản đối.

Hic, còn học ở HUFLIT thì các cụ nhà mình có tâm lý “trường tư, dân lập” thì tệ hơn trường công rất nhiều (các bạn thông cảm, đọc báo thì thấy đó là tâm lý chung của phụ huynh Việt Nam thôi) nên các cô chú phản đối học, còn Hoa Sen, (lúc đó là cao đẳng), không đủ điều kiện để mọi người xét đến vì họ quan niệm, đại học ko học mà cứ chui vào cao đẳng học à? Nói tới nói lui, buồn cười ở chỗ, mình học mà cứ như là gia đình mình học vậy, quyết định tất cả ^_^. Cuối cùng, chịu không nổi, mình cắm đầu vô HUFLIT học “Quản trị kinh doanh quốc tế”.

Ngẫm nghĩ lại thì thấy mình quá bị lệ thuộc vào nhiều người: gia đình, bạn bè, hàng xóm,… Mình quyết định đi tới một điều khá liều lúc đó, tìm kiếm mục đích thật sự và ước mơ của chính mình (thậm chí là thi lại ĐH). Đầu tiên mình xin đi làm bồi bàn trong một khách sạn của Pháp vì mình nghĩ biết đâu mình sẽ phù hợp hơn trong công việc này. Thế nhưng, làm được vài tháng mình….xin nghỉ. Có lẽ là vì không hợp. Rồi mình bay qua việc làm ở KFC, cũng không hợp, nghỉ.

Thời trang ư? Có lẽ mình sẽ thích đấy? Thế là mình làm thử trong các shop quần áo NinoMaxx, kết quả: hơn 4 tháng rồi nghỉ. Mình yêu âm nhạc, phim ảnh, làm thử xem sao? Ồ, mình làm tới hơn nửa năm lận đấy ^^. Rốt cuộc mình cũng không biết mình muốn cái gì nữa? Đành phải làm gia sư để kiếm sống qua ngày thôi. Bạn tin không? Một mình mình mà dạy tới 4 đứa học trò cùng một lúc: lớp 5, lớp 7, lớp 8 và lớp 9 trong 2 tiếng rưỡi ^^, dạy như “phân thân” vậy. Đến giờ sao nghĩ lại thấy mình "super" quá không đi chứ ^^ !!!

Mình thật sự rất là bơ vơ và cô đơn lúc đó, không biết tâm sự hay giãi bày cùng ai cả. Rồi mình chợt ngẫm lại: “Phải chăng tất cả những gì mình làm, tất cả những gì mình tiếp xúc đều liên quan đến con người ư?” Thế rồi, Hoa Sen, ngành Nhân Sự thẳng tiến ^^.

Bạn thấy không? Chỉ có một việc đơn giản là xác định “Tôi muốn cái gì?” cũng đã ngốn không hết bao nhiêu thời gian, tiền bạc và đôi khi là cả nước mắt của chính mình (hình như là khoảng 4 năm, nếu tính từ năm lớp 10 ^^). Ngẫm nghĩ một cuộc hành trình đã qua đi, mình đã được gì? Mất gì? Chắc hẳn các bạn đang tự nói rằng “làm thêm nhiều như mình liệu có tốt hay ko?”, một số bạn khác sẽ thắc mắc “làm thêm mà không đúng chuyên ngành của mình thì thật là phí !”.

Bạn ạ, nói thật, ngẫm nghĩ qua một thời gian nhìn lại, mình xin thưa không có phí đâu !! Làm thêm nhiều thì bạn sẽ thấy được bộ mặt thật của cuộc sống. Bạn có biết người ta gọi cuộc sống này là gì ko? “Nhân gian” đấy bạn ạ. “Nhân gian” là sao? (Nhân là người, gian thì chắc là….gian dối, gian tà quá ^^). Quả thật, có đi làm thì bạn mới thấy được bộ mặt thật của số người diễn viên ca sỹ bề ngoài trên TV thì đạo mạo lễ phép lịch sự lắm, còn ở ngoài đời thì sao? Xin thứ lỗi nhưng mình xin phép được nói thẳng, như sh!t đấy bạn ạ, chửi tục nói xấu tùm lum. Có làm thêm thì mình mới rèn luyện cho “độ dẻo” của chính cái lưỡi mình, thật đó ^^.

Khi làm trong nhà hàng, mình đã chứng kiến không biết bao nhiêu là câu nói chướng tai gai mắt của một số người nổi tiếng, coi thường bồi bàn như dog vậy, nhiều lúc mình ráng mà cắn răng nhịn nhục, ko muốn “bụp” thằng cha đó một phát, ráng im lặng nghe chỉ vì muốn có lương để sống mà thôi.

Có ông tặng sinh nhật vợ cái Vertu, vậy mà lúc thối tiền, quầy cashier quên mất 1.000đ mà ổng cũng làm ùm lên, bạn thấy ko? Đời là thế đấy bạn ạ…Do vậy, khi ba mẹ bạn cho bạn tiền xài, hãy biết trân trọng những đồng tiền đó, vì có thể, nó chính là công sức của những lần chịu đựng bị chửi rủa, của những giọt mồ hôi, nước mắt và đôi khi là cả máu nữa…

Bạn biết ko, đôi khi làm thêm lại trang bị cho bạn rất là nhiều kỹ năng mềm cần thiết cho chính bạn sau này. Ví dụ như kỹ năng thương thuyết với khách hàng (tại bán hàng nhiều sẽ biết tâm lý của họ thôi), kỹ năng “chịu đựng nghe chửi từ sếp” (bị khách chửi riết nên sếp chửi chẳng là gì cả đâu bạn à ^^), kỹ năng phối hợp nhóm, lập chiến lược,v.v…Bạn có biết vì sao bánh mì Hamburger phần trên của bánh lại mỏng trong khi phần dưới luôn dày hơn ko (theo tỷ lệ 30/70)? Tại vì cơ hàm dưới của con người luôn phát triển hơn cơ trên, do đó, nếu để phần dưới của bánh dày hơn thì sẽ khiến cho người ăn cảm thấy ăn ngon hơn so với tỷ lệ 50/50 bạn à. Hay các bí quyết để pha nước uống ngon, bí quyết để mặc đồ đẹp, v.v…Nếu làm thêm nhiều thì bạn sẽ càng khám phá ra rất rất nhiều điều thú vị đấy bạn ạ ^^.

Có bạn hỏi tôi, nhưng buổi tối em học thêm AV này nọ rồi, làm sao đi làm đây? Mình chỉ nêu ý kiến của riêng mình thôi nha, nếu bạn làm thêm ở ngoài, thì bạn sẽ được tiếp xúc với một môi trường đầy ngoại ngữ (nhất là trong các nhà hàng hay các khu kinh doanh trung tâm), vừa nâng cao kỹ năng làm việc, vừa nâng cao ngoại ngữ của mình. Vì thế mới có chuyện buồn cười mà các báo đã đăng là “vì sao học sinh sinh viên Vịêt Nam học AV từ hồi lớp 6, vậy mà sau 7 năm học tại trường trung học, thêm 4 năm tại trường ĐH, vậy mà sao kỹ năng AV quá yếu, thua cả mấy ông xích lô ôm ở ngoài khu Phạm Ngũ Lão nữa ?" >.<). Đơn giản là vì ở trường chỉ quá chú trọng đến lý thuyết bạn ạ, do đó kỹ năng giao tiếp của chúng ta trở nên yếu đi. Do đó, đừng ngại ngùng khi tiếp xúc hay làm việc thêm, bạn nhé.

Mình “tám hưu tám vượn” nãy giờ cũng chỉ tập trung vào một vấn đề “bạn thật sự muốn cái gì?” bạn có yêu công việc bạn đang làm hay không? Bạn làm vì cái gì? Vì cuộc sống, vì gia đình muốn thế, hay là vì….tiền ^^. Có khi nào vì chính bản thân bạn yêu thích nó không? Nếu không thì mình e là bạn sẽ không thể nào trụ nổi trong các xã hội “Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều" này đâu bạn à.

Đừng bao giờ chê kém công việc mà mình yêu thích, bạn biết chủ tịch tập đòan HAGLai chứ, cái chú “bé bé lùn lùn” tên Đoàn Nguyên Đức gì đó nhưng khiến mình phải kính cẩn cúi chào đấy, nếu bạn rảnh thì kiếm đọc tiểu sử của ông ấy đi, rớt ĐH hình như không phải một mà là….ba lần thì phải, nhưng ông ấy quyết tâm kiên trì với công việc liên quan đến gỗ vì ông ấy yêu nghề ấy (nghề mà gia đình mình chê quá trời í), vậy mà cuối cùng thì sao? Mọi người đều thấy cả rồi đấy, trùm tỉ phú giàu nhất nhì Việt Nam đấy ^^.

Đọc đến đây, xin bạn hãy ngưng lại, và mình cũng xin phép được…ngưng luôn, đánh mỏi tay qua rồi ^^. Hãy đóng cửa ở yên trong phòng, hay ra một góc yên tĩnh nào đó cũng được, suy nghĩ xem “Bạn thật sự muốn cái gì?” Nếu như bạn không trả lời được câu hỏi, thì bạn không phải là vô dụng nhưng… bạn vĩnh viễn mãi ko bao giờ giàu lên được đâu, biết đâu may mắn có thể có đấy nhưng xác suất thì sao nhỉ? Có lẽ là vô cùng thấp. Và nếu như bạn không trả lời được, vậy thì lần sau bạn khỏi phải xem phần cuối cùng của mình viết nữa, vì nó sẽ không liên quan đến bạn đâu.

Có một số câu hỏi mình hẹn ở phần 1 sẽ trả lời, nhưng xin đành lỗi hẹn ở phần 3 vậy, và cũng là phần kịch tính nhất ^^ (theo như mình nghĩ):
- Cuộc “đấu trí” căng thẳng giữa mình và 3 ông “lớn” (giám đốc công nghệ thông tin, giám đốc kinh doanh và phó tổng giám đốc tập đoàn *** (đồng thời là cựu giám đốc nhân sự của các tập đoàn Nestle và Ajinomoto Việt Nam) nên có rất nhiều kinh nghiệm trong việc tuyển dụng nhân viên). Hãy cùng đón xem để thấy được mình đã bị “tàn sát” như thế nào nhé >_< !!! Còn bây giờ thì….“bạn muốn cái gì nào?” ^^
Back to top Go down
 

Những kinh nghiệm đau thương khi đi thực tập

View previous topic View next topic Back to top 
Page 1 of 1

Bài viết mới cùng chuyên mục

       Similar topics

      -

      Permissions in this forum:You cannot reply to topics in this forum
      Viec Lam Thuc Tap - Viec Lam Sinh Vien - Viec Lam Ban Thoi Gian Online - Viec Lam - Internships  :: Trao Đổi Kinh Nghiệm :: Kinh Nghiệm Trong Thực Tập-